DUY THẢO
Hoa loa kèn
Trên mộ người liệt sỹ
Ai cắm hoa Loa kèn
Trắng một màu tinh khiết
Mát nghĩa trang Điện Biên
Gặp màu hoa Loa kèn
Bao người đi không nỡ
Trước âm phần thiêng liêng
Xếp thẳng hàng đội ngũ
Ngắm bông hoa Loa kèn
Trong nửa mơ nửa thật
Nửa hồn người đã khuất
Nửa kèn trận xung phong.
Rau tàu bay
Dừng xe bên thung vắng
Đèo nghiêng mờ sương mây
Rảo chân quanh suối cạn
Gặp vạt rau tàu bay
Mùi lá hăng hắc cay
Nhớ nồi rau mẹ luộc
Cả nhà ngồi chấm ăn
Đắp đuổi ngày giáp hạt.
Lớn lên đi đánh giặc
Đường Trường Sơn hành quân
Trụi măng rừng lá bứa
Rau tàu bay quen ăn
Xa quân ngũ bao năm
Nay ngược rừng Tây Bắc
Bỗng gặp lại loài rau
Đường cha anh đánh giặc
Bếp Hoàng Cầm đã tắt
Hào xung kích còn đây
Bữa ăn thèm hương vị
Đặc sản rau tàu bay.
Ảnh: internet
BÙI QUANG THANH
Tản mạn Vĩnh Linh
I.
Hai lăm năm
Chiến trường xưa đã ken đầy cây trái
Ai còn đi tìm ai ngủ quên trong lòng đất chưa về
Anh linh hỡi nhắn lời qua hương khói
Về giữa đội hình dầu chỉ một tấm bia
II.
Chẳng nỡ bới tìm trong thời gian vụn vỡ
Vết sẹo đã khô sao vẫn muối xát lòng
Mẹ gói đau thương đặt vào núm rốn
Đôi mắt mờ lệ đỏ chảy vào trong
“Bàn chân mẹ từng dẫm lên mảnh bom mảnh đạn
Không thể dầm nữa trong bùn!”
Câu nói khẽ mà như dao chém đá
Tôi nghe từ người chủ tịch Vĩnh Linh
III.
Hút tầm mắt qua Cửa Tùng - biển vời vợi sóng
Trong không trung thấp thoáng những cánh buồm
Em chỉ vệt xa mờ: Cồn Cỏ
Và thì thầm:- Giá anh ở lâu hơn…
Em gái Vĩnh Linh suýt truột mấu đòn triêng
Hồi mẹ gánh qua cầu đi sơ tán
Lun cun ra kiếm củi núi Hồng
Đừng trách nữa, nếu một ngày anh trở lại
Em có cùng ra Cồn Cỏ với anh không?
Những căn nhà của mẹ
Tặng nhạc sỹ Thế Hiển
Những căn nhà con không bao giờ xây nổi
Để chứa cô đơn trái tim mẹ khôn cùng
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con xin làm viên gạch
Chắn gió lùa thay tấm liếp ngày đông
Các anh con đi mãi không về
Mẹ là cây tre chẳng thể chờ măng mọc
Mẹ ơi! Mẹ ơi!Con xin làm nốt nhạc
Nâng lời ru tiếng nấc nghẽn mai chiều
Những căn nhà chưa gói trọn thương yêu
Lời mẹ dặn: còn trăm nghìn mẹ nữa
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Lòng mẹ là giọt lửa
Nung nấu tình con xây tiếp những căn nhà.
TRƯƠNG NGỌC ÁNH
Sấm cao nguyên
Đêm đại ngàn im phăng phắc
Tiếng từ qui thắc thỏm bạn tình
Trăng thượng tuần cong nghiêng cánh núi
Thành Buôn Mê ngái ngủ
Người lính đặc công nhìn dạ quang
2 g ngày10 tháng 3 1975
Âm thầm mắt bão
Bỗng dội lên tiếng sấm kinh hoàng
Sóng địa chấn ngút ngàn lửa đạn
Khát vọng non sông nén đầu họng súng
Đạn đỏ nòng vạch một đường bay
Trận cuối cùng mở từ đêm nay
Lưỡi lê hờn căm điểm huyệt
Thú dữ điên cuồng giãy chết
Núi rừng ngả nghiêng ánh chớp
Sấm cao nguyên nổ chuỗi ngút trời
Pháo dóng hồi chuông khai tử
30 năm hành trình máu lửa
Thơ khắc vào báng súng máu còn hoen
Đêm nay
Đường lê xuyên ngực giặc
Tiếng thét rền vang quân trường Mai Hắc Đế
Bước xung phong theo hình hài Tổ quốc
Máu người lính tưới ròng trên lẽ tử sinh
Sấm cao nguyên đỏ trời gọi bình minh rực cháy
Khúc tráng ca cho hồi kết chiến tranh.
Giải lao
Tiếng súng rền vang trên đường hành tiến
Trước mặt là thành đô nức nở gọi tên anh
Phút nghỉ súng bên cầu Rạch Chiếc
Nụ cười nhá nhem khói đạn
Soi gương
Nụ cười thả trên sông sóng nhòa gương mặt
Sông vẫn vô tình chảy một dòng xanh
Trận đánh 30 năm phút giải lao là có thật
Phía sau lưng sỏi đá chảy tan thành
Những anh hùng hóa thân vào lịch sử
Chỉ nụ cười gửi lại buổi xuân xanh
Rồi tất cả trả về dĩ vãng
Hoa mùa xuân nở mãi với thiên thanh
Ảnh: internet
TRẦN THỊ NGỌC LIÊN
Huyền thoại Trường Sơn
(Kỷ niệm ngày giải phóng miền Nam 30.4.1975)
Tháng tư ơi, giục giã bước chân người
Dân tộc Việt dệt nên trang huyền thoại
Ngày chiến thắng đã làm tươi lại
Dải non sông gấm vóc Hồng Bàng
Tháng tư ơi, ngày ấy vẫn còn vang
Tiếng hát nụ cười bao chàng trai quả cảm
Khoai lúa xanh rờn, hậu phương bao gái đảm
Gửi gạo đến chiến trường, tiếp lửa Trường Sơn
Dốc núi, đèo cao, mặc mưa gió, đường trơn
Vành lá ngụy trang hòa trong dãy núi rừng trùng điệp
Bao chiến dịch và chiến công lẫy lừng nối tiếp
Máu cùng hoa hòa quyện sắc cờ
Ngày 30.4. 1975 trọn vẹn trang thơ
Đường Nam Bắc nhịp cầu nối lại
Giang sơn Tiên Rồng đã liền một dải
Việt Nam ơi, toàn thắng về ta !
Huyền thoại Trường Sơn - khúc nhạc hùng ca
Hào khí Đông A đã bừng lên, trỗi dậy
Dản dị, khiêm nhường mà oai hùng biết mấy
Nhân loại nghiêng mình trước huyền thoại Trường Sơn !
TRẦN Y VINH
Trước giờ ra trận
(Thư gửi mẹ)
Chiều Trường Sơn nhớ về quê mẹ
Nắng gió Lào trải khắp vườn xưa
Mưa tầm tả dáng mẹ hiền lụ khụ
Chim sáo bay qua tiếng gọi mùa
Mẹ ơi, con đi xa nhà cô quạnh
Thẫn thờ mẹ tựa cửa chờ mong
Mẹ biết con đi gian khổ lắm
Đường Trường Sơn thăm thẳm vô cùng
Mẹ ơi gian khổ nào con đã đi qua
Đêm đêm mắc võng dưới rừng già
Lòng con mãi bồn chồn thao thức
Mơ màng hình bóng mẹ cha
Mẹ ơi, ngày mai con lại ra chiến trường
Trước mũi súng quân thù không chùn bước
Ngày mai không có điều gì nói trước
Nếu như con không về được bên mẹ, mẹ ơi…
LÊ THÀNH NGHỊ
Những mặt trời bé con của mẹ
Con thường sống ngửng cao đầu mẹ ạ
H.Haino
Như thể trước vô biên sóng bể
Trước mênh mông ánh sáng mùa hè
Những hạt cát bé con, mặt trời con của mẹ
Chúng con vừa thắng trận, sớm nay về
Lăn lóc góc bể chân trời ngày đi
Vượt bao dốc cao, truông dài bom lửa
Đồng đội - một lũ con trai xa mẹ
Biền biệt đi không hẹn ngày về
Sau lưng là nhà
Dòng sông mùa mưa, giọt gianh mùa lũ
Con đường làng, buổi chiều xanh, bếp lui cui lửa
Từ đồng chiêm mẹ về áo bạc sau lưng…
Thế cũng đủ đến vô cùng
Một nghìn đêm nhớ mẹ
Có thể trận chiến cuối cùng bị vỡ ngực, giập đầu, bị thui trong lửa…
Những mặt trời bé con vẫn ngửng cao đầu
Như Sài Gòn sáng tháng Tư hôm nào
Từ núi thẳm, rừng sâu, bùn lầy… tiến vào thành phố
Vô vàn những mặt trời bé con của mẹ
Cháy lên sáng rực mùa hè./.
Kỷ niệm đường 9
Nhiều bướm lạ hai bên đường 9
Từ đất lên như những âm hồn
Con đường một thời căng như đạn bắn
Máu đã từng thắm ướt đất bazan
Máu thắm đất, xương thịt hòa vào đất
Cỏ thôi miên xanh buốt suốt bên đường
Cỏ nhận ra có điều gì bất nhẫn
Lau muộn màng bạc xóa cả chiều đông
Vạt nắng nào chợt bay nhẹ sau lưng
Cánh bướm nào vật vờ trong nắng lạ
Tôi một lần run lên và ngộp thở
Và một đời không hết chập chờn lau./.
Ảnh: internet
NGUYỄN THẾ HÙNG
Viết từ đảo Sinh Tồn
Chưa có tôi đảo đã có lâu rồi
Như đứa con tảo tần cùng đất mẹ
Đã ngàn năm chắn sóng từ biển Bắc
Vẫn lành hiền xanh mướt những vườn rau
Những vườn rau chiết ra từ đất mẹ
Xanh nhọc nhằn trong nắng gió biển khơi
Những luống rau như vườn rau của mẹ
Chắt chiu từng giọt nước khẩu phần con
Tiếp bước cha con ra đảo Sinh Tồn
Chính tên đảo như một lời nhắc nhở
Chính tên đảo là lời thề giữ đảo
Của lớp lớp người sinh ra trước cha con
Từ Sinh Tồn chúng con đến Cô Lin
Qua Gạc Ma biển mặn hơn nước mắt
Con thấm hơn cái giá người giữ đảo
Hòa máu mình cho biển mặn Trường Sa.
NGUYỄN VĂN HOAN
Tháng Tư về
Tháng Tư về!
Chim tu hú gọi;
Đường làng thơm rơm mới,
Sân trường đôi cánh phượng rơi
Gió vén màn mây nới rộng chân trời.
Thắc thỏm mùa thi
Trang sách lật nhàu, bút phê nham nhở
Nỗi lo cắm vào con chữ,
Nỗi buồn cháy giữa niềm vui
Đốt lòng nhau; nước mắt, nụ cười.
Tháng Tư bây giờ, tháng Tư xa xôi!
Chim đã chuyền nhau mấy đời tiếng hót
Đồng làng bao lần gặt,
Mấy mùa phượng đi qua, mấy mùa ve ngân hát
Đang dậy men sực nức; tháng Tư về!
Nắng vít ngọn tre, nắng gọi hè
Góc vườn xưa dậy hương ổi chín
Lớp lớp lá khô rụng dày thành nệm
Chân trần gặp lại tuổi thơ
Có một ngày chạm phải tháng Tư.
Mắc nợ ngày về
Có một thời rực lửa
Có một ngày 30 tháng Tư vui đến nghẹn lòng.
Chiến trường miền Đông
Tôi từng ôm súng khóc!
Vở òa nỗi đau chia cắt.
Hẹn ngày họp mặt!
Hẹn ngày trở về!
Ngày trả nợ câu thề lúc có giặc phải ra đi.
Quá nửa đời mãi khắc ghi
Cảm xúc cũ ùa về theo mạch nhớ.
Nước mắt rơi giàn giụa
Khóc người thuở ấy không về.
Đất nước diệu kì tươi đẹp nhường kia.
Khí phách tháng Tư rực cháy
Hào khí ngày 30 bừng dậy.
Quá lớn lao, tôi mắc nợ ngày về!
NGUYỄN DOÃN VIỆT
Tháng Tư
Tháng tư ơi! Thể nào quên
Những đoàn quân từ rừng về Thành phố
Những đoàn quân từ đồng bằng,
từ Miền Đông đất đỏ
Cuộc hành binh không nghỉ
ba mươi năm.
Những cánh quân dập dồn súng đạn
Chiếc ba lô bỏ lại ven đồi
Vào thành phố mang theo niềm vui
Bỏ lại những dòng sông, những cánh rừng có máu xương đồng đội
Những làng mạc xác xơ bom đạn
Nắm cơm chưa kịp ăn.
Chiến thắng ở trước vành xe tăng
Xác thù và nước mắt
Những đoàn quân khởi từ bùn đất
Từ cháy bỏng khát khao và cơn đói đoạ đày.
Một ngày tháng tư và ba mươi năm chờ đợi
Nước mắt ngập niềm vui.
Bài thơ tôi viết tháng tư
Chia đôi dòng mặn ngọt
Chiến thắng nào mà không mất mát
Ngọt bên này mặn xót phía bên kia.
Những bà mẹ Việt Nam
Đều nặng mang chín tháng mười ngày, đều sinh con và hy vọng
Tháng tư cứa vào tim mẹ
Những đứa con mãi mãi không về.
Nguồn tin: "vanhocnghethuathatinh.org.vn"
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn